Chuyển đến nội dung chính

BẠN MẠNH MẼ HƠN CHỨNG OCD CỦA BẠN

Đôi khi cuộc sống diễn ra rất dễ dàng. Bạn trải qua một ngày mà không vướng bận hàng tá suy nghĩ, ràng buộc. Bạn sống từng khoảnh khắc mà không hề lo lắng, nghi ngờ bản thân, bạn cảm giác như có cả thế giới trong tay. 

Thế nhưng đôi khi cuộc đời lại không dễ dàng đến thế. Đôi khi bạn bế tắc. Đôi khi cuộc đời giáng cho bạn một cú đấm khi bạn đang lái xe, nhai nhóp nhép thức rau củ hay làm những việc trong vô thức như đột nhiên rửa tay hoặc làm dấu thánh giác và liên tục lặp đi lặp lại ‘’không đúng, không đúng, không phải sự thật’’ cho đến khi bàn tay bạn đỏ rát, cánh tay thì đau đớn và giọng nói thì khàn đi nhưng không thể dùng lại. Nếu dừng lại thì bạn cũng không thể lường trước được cái quái gì sẽ xảy ra, nhưng bạn chắc rằng đó là điều bạn khiến sợ hãi. Bạn cứ mải miết làm điều ấy cho đến khi bạn nhận ra nhìn đang làm gì, những lời nói của bác sĩ trị liệu vang lên trong đầu bạn như một mệnh lệnh nghiêm khắc trên chiến trường ‘’chiến đấu đi’’, nhưng bạn vẫn bất động. Không như vậy, sự thật là bạn đang chiến đấu với bản thân bằng bản năng sinh tồn của mình. Nếu bất cứ điều gì xảy ra, hãy chấp nhận nó, điều tra nó, ôm lấy con rồng, xoa đầu nó, nhắm mắt lại để con rồng phun lửa đốt cháy bạn để rồi mở mắt lại, bạn nhận ra thật sự không có một con rồng nào cả.

Hoặc nếu bạn chưa hề biết CBT là gì, cho đến khi nỗi sợ hãi qua đi, cho đến khi bạn rút thanh kiếm ra và chém phăng đầu của con rồng thì hãy dừng lại một chút. Điều bạn không nhận ra là con rồng đó là một hydra. Mỗi lần bạn chặt được một cái đầu, nó lại mọc ra hai cái mới, bởi vì não bộ của bạn được vận hành theo cách thức ấy, thói quen ấy. Tôi xin lỗi vì phép ẩn vụ vô thực ấy!

Người ta gọi đó là lo lắng nhưng thực sự không hẳn là vậy. Nếu lo lắng là một con cọp đang ở cùng với bạn trong một căn phòng, khi lo lắng tấn công bạn là hình ảnh con cọp lao bổ vào bạn nhe răng gầm gử hung dữ. Khi ấy, bạn không tin được những gì diễn ra trước mắt và bạn chỉ biết chịu đựng bất kì điều gì xảy ra. Điều này quả thật rất khó khăn đối với người bình thường. Bạn cảm thấy có lỗi vì khiến bố mẹ bạn phải chịu đựng bạn khi bạn không thể là chính mình, không thể mang lại những điều tốt đẹp cho mọi người, mọi lúc. Bạn ước gì mình có thể nhưng bạn không thể, vì có những lúc nó cứ bủa vây lấy bạn, thu phục bạn và biến bạn trở thành gánh nặng của mọi người, một gánh nặng gánh trên mình biết bao gánh nặng nữa.

Tôi không có chút băn khoăn khi biết lí do mà hai phần ba con người ít nhất một lần trải qua một lần trầm cảm nặng.

Tôi nghĩ nỗi thất vọng lớn nhất của cuộc đời mình là ngồi trên chiếc sofa làm bằng da của phòng khám tâm thần. Tôi chưa từng đến đó trước kia, nằm trên chiếc ghế như giường ấy một cách kì quái để trò chuyện. Bạn sẽ nói chuyện với cái gì nếu ở đó? Trần nhà chăng? Nghe chẳng liên quan gì cả. Vì thế, tôi đã ngồi trên ghế, với bố tôi ở kế bên và nhìn vị bác sĩ tâm lí đầu tiên của mình, lắng nghe và bật cười toe toét. Phải nói thật là những gì tôi trải qua, những thứ trong đầu tôi, chưa nghiêm trọng đến mức ấy. Câu hỏi có phải là do tôi tự trừng phạt bản thân hoặc hậu quả tồi tệ sau những sự trừng phạt ấy là lí do tôi ở đây là câu hỏi khiến tôi chật vật suy nghĩ. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều như vậy.

Tôi cứ nhìn bác sĩ, cười và hỏi ‘’chúng ta sẽ làm gì?’’. Nó sẽ giống kiểu phẫu thuật hay phát thuốc? Bác sĩ đáp tôi sẽ chỉ cần thuốc. Tôi hỏi tôi sẽ phải dùng thuốc trong bao lâu. Bác sĩ ngập ngừng. Tôi vẫn toe toét như một con ngốc bởi vì chúng ta rốt cuộc cũng biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Chúng ta đang ở cái tuổi mà chúng ta biết chỗ nào, khi nào chúng ta cần thay đổi. Nhờ vào khoa học đấy! Hai người kia nhìn tôi bằng một ánh mắt kì quặc chưa từng thấy. Tôi có thể miêu tả nó, như một cái nhìn của tội lỗi – một thông điệp tội lỗi chứ không phải sợ hãi. Đơn giản là buồn. Điều đó có đáng thương sao?

Tôi hỏi họ ‘’cái gì vậy’’. Mất một lúc sau, bố tôi nói rằng ‘’bao lâu rồi’’. ‘’lâu rồi’’. ‘’mãi mãi ư?’’. Tôi không biết.

Tôi 14 tuổi và mang căn bệnh vô phương cứu chữa trong tâm trí tôi. Những chuyện tồi tệ nhất luôn liên tục diễn ra trên thế giới này, nhưng vẫn chưa đến với tôi đâu, chưa phải bây giờ.

Họ nói với tôi rằng nó cũng giống như một mớ dây rối bòng bong. Mớ dây rối là cái thứ chết tiệt gì? Chết tiệt, thì cứ gỡ nó ra cho hết rối thôi. Sự giận dữ, buồn bã chỉ xuyên qua tim tôi với những hình thái mơ hồ trong bản chất của chính nó. Bởi vì sự thật là tôi biết. Tôi hiểu. Khi tôi nghĩ rằng đó là chứng OCD, tôi đã tìm hiểu và dĩ nhiên là tôi nhận ra. Chúng ta sống trong thời đại mà chúng ta có thể biết chúng ta có gì không ổn, chỉ với 1 cú click của khoa học. Tôi biết điều đó nhưng chúng ta sẽ không thật sự tin tưởng điểu đó cho đến khi được bác sĩ xác nhận, đúng không? Có lẽ họ đã phù phép gì dó vào những viên thuốc để tháo mớ bòng bong ấy ra, ai mà biết được. Hóa ra tôi đã học được vài điều từ những ngày qua. Internet khiến chúng ta luôn phát triển.

Nhưng khỉ thật, tôi sống với OCD trong 4 năm, có chủ ý. Không ai biết được trước đó tôi đã chịu đựng nó bao nhiêu lâu và bây giờ vẫn thế. Không lâu trước đây, tôi đã trải qua một chuỗi ngày trầm cảm nặng đầu tiên, có lẽ bây giờ tôi vẫn chịu đựng nó, nhưng tôi vẫn khá ổn, bởi vì tôi có thể tìm thấy, học được thứ gì đó mỗi ngày. Một quyển sách, một bộ phim, một bài hát, một người bạn, một suy nghĩ, là những thứ giúp tôi tiếp tục chiến đấu. Ngày hôm nay, tôi chiến đấu vì tôi biết tôi mạnh mẽ hơn OCD, và cả thông minh hơn. Nói chính xác hơn, trận chiến này là ngang tài ngang sức. Sau tất cả, đó chính là phiên bản mà thế giới ngoài kia đem lại chỉ dành riêng cho tôi.

Thêm vào đó, tôi luôn xử nó tơi bời. Tôi đánh bại nó mỗi lần nó đến. Tôi đánh bại nó mỗi khi tôi có một ngày thật đẹp. Tôi đánh bại nó mỗi khi tôi không cầm con dao để làm đau mình, tôi đã chiến thắng được 6798 ngày rồi! Chết tiệt chứng OCD, tôi đối diện với nó mỗi ngày, như chơi một trò chơi. Mỗi lúc nỗi sợ trong tôi dâng lên, tôi đã biết chính xác mình cần phải làm gì.

Dựa vào. Ôm. Mở rộng tầm nhìn.

https://thoughtcatalog.com/colin-carson/2013/12/you-are-stronger-than-your-ocd/


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

SHUSHTAR - HỆ THỐNG TƯỚI TIÊU CỔ ĐẠI ĐƯỢC UNESCO CÔNG NHẬN

Shushtar là tên một thành phố của đất nước Iran. Thành phố này nổi tiếng với hệ thống tưới tiêu cổ đại – Shushtar, công trình được coi là kiệt tác của sự sáng tạo thiên tài. Toàn cảnh hệ thống tưới tiêu của công trình Shushtar Công trình tưới tiêu độc đáo bậc nhất thế giới này được xây dựng từ thế kỷ thứ 5 trước công nguyên với hai con kênh chính cung cấp nước cho các cối xay trên sông Karun. Hệ thống tưới tiêu cổ đại Shushtar còn được gọi là Mianab (nghĩa là Thiên đường) cùng với tháp nước, cầu, các bể chứa nước KJn và cối xay. Công trình này cung cấp nước tưới cho diện tích lên đến 40.000ha Năm 2009, UNESCO đã đưa hệ thống này vào danh sách Di sản thế giới dưới cái tên: Shushtar, di sản tưới tiêu ở Iran bởi các tiêu chí như: là minh chứng cho một tầm nhìn tổng thể và khả năng sáng tạo các kênh dẫn dòng, đập tràn, đập lớn. Shushtar được thiết kế và hoàn thành trong thế kỷ thứ 3 và ngày nay vẫn còn được sử dụng. Đây là một công trình độc đáo, chứng m...

MẸO CHO NGƯỜI THẤU CẢM TRONG XÃ HỘI NGÀY NAY - BẠN LÀ NGƯỜI THẤU CẢM HAY HSP?

Bài báo này viết về cảm xúc của tôi, giúp bạn bảo vệ bản thân trước những suy nghĩ tiêu cực, giúp bạn hiểu rõ bản thân. Hôm nay tôi sẽ viết thêm một chút về cách chúng ta có thể cùng nhau tiến lên phía trước một cách nhẹ nhàng, êm ái. Vận động Tôi muốn bạn tạm dừng và suy nghĩ về những việc thật sự khiến bạn thỏa mái và tránh xa căng thẳng, đó cũng là lời chồng tôi đã hỏi và thật sự khiến tôi suy nghĩ. Là một giáo viên, tôi luôn phải vất vả chu tất mọi điều. Nếu tôi không ngay lập tức từ chỗ làm đến phòng tập gym, tôi sẽ mang tất cả “những đống khó chịu ấy” về nhà. Điều tôi muốn nói ở đây là về cách tôi đã xử lí những phiền muộn khá tốt, cho dù đây là việc không dễ dàng gì. Có thể phòng tập gym không hợp với bạn, vậy bạn nên tìm ra một cái gì đó có ý nghĩa giải tỏa với bạn, như phòng tập gym đối với tôi vậy. Yoga Yoga giúp bạn khai phá năng lượng của chính bản thân mình. Bạn cần phải giải phóng những cảm xúc tù đọng không thuộc về con người mình. Đi dạo giữa thiê...

ĐẠI SA MẠC MUỐI KÌ VĨ DASHT-E KAVIR

Dasht-e Kavir ( tiếng Ba Tư: دشت كوير có nghĩa “ đồng bằng thấp” trong tiếng Ba Tư cổ điển, được ghép từ khwar (thấp) và dasht (đồng bằng). Dasht-e Kavir còn được gọi là Kavir-e Namak (dịch nghĩa" vùng đất thấp mặn ') hay Đại sa mạc muối, là 1 sa mạc rộng lớn nằm ở giữa cao nguyên Iran. Dasht-e Kavir dài khoảng 800 km (500 dặm) và rộng 320 km (200 dặm) với tổng diện tích khoảng 77.600 km2 (30000 dặm vuông), giành vị trí sa mạc lớn thứ 23 của Trái đất. Sa mạc trải dài từ dãy núi Alborz ở phía tây tới Dasht-e Lut ở phía đông, thuộc các tỉnh Khorasan, Semnan, Tehran, Isfahan và Yazd của Iran. Sa mạc lớn này được đặt tên theo các đầm lầy muối ("kavirs") nằm ở khu vực đó. Namak cũng có nghĩa là muối. Dasht-e Kavir cằn cỗi và khắc nghiệt Nằm ngay giữa trung tâm sa mạc là đầm lầy Kavir Buzurg (Kavir Lớn), dài khoảng 320 km và rộng 160 km (99 dặm). Ở phía tây sa mạc là Daryache Namak ("hồ muối") rộng 1800 km2 (690 dặm vuông). Trên bề mặt Dash...