Holly Riordan
Tôi không tiếp xúc với mọi người.
Tôi sợ hãi việc nói chuyện điện thoại
và trò chuyện với người lạ. Tôi còn sợ nhắn tin với những người bạn thân thiết
và thay đổi từ một con người luôn biết quan tâm thành một kẻ kì cục phiền nhiễu.
Vì thế, tôi đã xóa tất cả các tin nhắn. Tôi phải chần chừ rất lâu để soạn một
tin nhắn trả lời ai đó. Tôi không để ai biết rằng tôi quan tâm.
Thế nhưng sự thật là tôi còn quan
tâm hơn cả những gì ai đó biết. Tôi quan tâm đến nỗi tự làm bản thân mình đau.
Tôi trở thành một kẻ hợm hĩnh, bởi
vì tôi không thể trò chuyện và khó lòng ép buộc mình nở nụ cười, dù là một nụ
cười giả tạo. Nhưng tôi không muốn làm một kẻ đáng ghét. Tôi chỉ cố gắng để tồn
tại – bởi vì đối với tôi, những tương tác xã hội là một cuộc
chiến. Nó khiến má tôi đỏ ửng, lồng ngực rung lên.
Đó là lí do tôi không nhìn thẳng
vào mắt người cùng trò chuyện. Tôi nhìn vào lớp son môi, vào bước tường phía
sau, liếc nhìn màn hình điện thoại. Làm thế khiến tôi như thể chẳng quan tâm đến
những gì họ nói, nhưng việc tránh né ánh nhìn ấy chính là tấm khiên chống đỡ của
tôi. Thực sự, tôi quan tâm hơn cả những gì họ có thể tưởng tượng. Thấm đẫm từng
từ.
Tôi không phải là một chuyên gia
trong giao tiếp – và nó khiến tôi trở thành một đứa bạn khốn nạn.
Tôi không tham gia vào những cuộc
trò chuyện. Tôi luôn là một nhân vật im lặng. Và rồi người ta giả định rằng tôi
đang ngồi đó, phán xét từng lời. Trong khi đó, tôi chỉ sợ hãi về cái cách người
ta có thể quá dễ dàng để giao tiếp. Họ làm điều đó quá tự nhiên, họ quá “con người” còn tôi quá khốn
nạn.
Dĩ nhiên, họ không thể nhận ra rằng
tôi lo lắng. Họ chỉ nghĩ tôi im lặng, ngại ngùng.
Không, họ không nhận ra rằng tôi lo
lắng, bởi vì tôi không run rẩy hay thở nhanh. Tôi hoàn toàn sụp đổ trước khi
tôi nhận ra tình trạng của chính mình.
Đêm hôm trước, trong chiếc xe, khi
tôi lái xe đến cuộc hẹn, tôi đã hoảng sợ, tưởng tượng mọi thứ có thể bị phá rối
và tôi sẽ xấu hổ đến mức nào.
Nhưng khi tôi đứng trước mặt mọi
người, tôi che giấu tất cả điều đó. Tôi cố gắng giảm thiểu những biểu hiện tâm
lí đó để tránh làm tâm điểm chú ý. Nhưng việc tôi có thể giữ bình tĩnh cho thể
xác, không có nghĩa tâm trí tôi cũng vậy.
Tôi vẫn lo lắng đến phát hoảng. Chỉ
là tôi không thể hiện ra. Tôi lo lắng trong bí mật còn nhiều hơn cả thể hiện nó
ra ngoài. Lo lắng không biết nên nói gì tiếp theo, lo lắng không biết tại sao một
người lạ đi ngang qua lại liếc tôi như vậy.
Và nếu tôi cần giữ bình tĩnh, tôi sẽ
trốn trong phòng tắm và thở sâu dưới làn nước xả xuống mặt, sau đó bước ra với
vẻ mặt bình thường nhất.
Nhưng tôi không ổn. Sự lo lắng cam
đoan rằng tôi không bao giờ ổn.
Điều này khiến tôi căm phẫn bản
thân. Nó khiến tôi không thể tận hưởng những cơ hội đến với mình. Nó khiến tôi
luôn im lặng cho dù có điều quan trọng muốn nói.
Nó khiến tôi trở thành một đứa khốn
nạn.
Thế nhưng không phải là thế. Tôi chỉ
là một người cố gắng vượt qua một ngày yên bình.
Ai đó dù muốn được yêu thích, nhưng
biết mình sẽ chẳng thể được như vậy.
Nhận xét
Đăng nhận xét