Càng suy ngẫm về cuộc đời, tôi càng
nhận ra một điều chắc chắn rằng: lời nguyền và dự đoán lớn nhất về con người thời
hiện đại là sự Quên lãng. Như một căn bệnh đáng sợ, sự lãng quên len lỏi vào sự
tồn tại và cuộc đời của con người. Theo cách cá nhân, đồng loại, lịch sử hay
văn hóa, chúng ta cứ mãi mải mê mà quên lãng.
Chúng ta không chỉ lãng quên quá khứ
mà còn cả vị trí hiện tại và trách nhiệm đối với tương lai của mỗi con người. Ở
cấp độ cá nhân, trạng thái nhận thức cái tôi cá nhân mang sứ mệnh giúp con người
đứng vững trong trạng thái lãng quên – để phá vỡ sợi dây lãng quên với sự tồn tại
của con người, với mạng lưới liên kết của cuộc sống và ý thức nhân loại.
Với cấp độ tập thể, sự lãng quên được
duy trì và củng cố bởi những phương tiện xã hội và văn hóa – chủ yếu do sự chìm
đắm mê muội vào thực tại của chủ nghĩa tiêu thụ vô thức, lối sống giả dối và ý
thức chủ nghĩa vật chất.
Mặt tích cực của sự quên lãng mang
đến cho ta cơ hội để nhớ lại, kết nối lại với bản thân và nhân loại ở cấp độ lớn
hơn. Sức mạnh của việc nhớ lại là trung tâm của con đường tâm linh dẫn đến những
khám phá thực tế về bản thân con người.
Dưới đây là danh sách những gì tôi
tin rằng chúng ta đã quên đi mất, và quan trọng hơn – là những thứ cần phải nhớ:
Chúng ta quên vị trí của mình trong
thế giới tự nhiên
Vài thế kỉ trở lại đây, chúng ta
cách biệt chính mình khỏi tự nhiên. Chúng ta khám phá, tàn phá, sử dụng và cố gắng
kiểm soát thiên nhiên để thỏa mãn lòng tham và sự điên rồ để phục vụ bản thân.
Chúng ta cố gắng tạo khoảng cách vòng
đời tự nhiên của chính mình. Chúng ta quên cách lắng nghe và thấu hiểu nhịp sống
tự nhiên, vòng xoay của những dấu hiệu
và ngôn ngữ Trái đất.
Chúng ta quên kết nối với cuộc đời
và vũ trụ
Bằng cách xa lánh tự nhiên, chúng
ta quên rằng chúng ta sống trong mối liên hệ sâu sắc với vũ trụ. Những bộ lạc sống
ngoài rìa ‘nền văn minh’ vẫn duy trì cuộc sống theo cách cổ xưa, bảo tồn mối
quan hệ ấy với sự tôn kính.
Trái lại, chúng ta lại thấm nhuần
kiểu cách tách biệt, thứ khiến cuộc sống mất cân bằng và khó khăn. Chúng ta đã
quên cách để tâm thức liên kết và hòa nhịp với nhau trong một vũ điệu tươi đẹp
và tinh tế.
Chúng ta quên trí thông minh của tổ
tiên
Chúng ta đã quên trí thông minh cổ
xưa. Trong công cuộc tìm kiếm tri thức khoa học bằng hệ thống trí não, chúng ta
lãng quên trí tuệ của việc mở cửa trái tim.
Chúng ta quên đi những câu chuyện cổ
tích, ngụ ngôn về trí tuệ đã được truyền lại từ những nhà tiên tri, những con
người thông thái đã sống trong thời hòa hợp vũ trụ.
Chúng ta quên con đường và ước mơ
Do việc khuấy động con đường bên
trong mỗi con người, chúng ta quên mơ ước những ước mơ cuộc đời. Quan trọng
hơn, chúng ta quên cách để tỉnh táo trong những giấc mơ đó để nhìn rõ bản chất
thật sự rằng ta cũng chính là người đồng sáng tạo nên cuộc đời, với tư cách là
những kẻ mơ mộng,
Chúng ta quên rằng chúng ta có sức
mạnh để thêu dệt nên những ước mơ và sử dụng sức mạnh để định hướng những giấc
mơ trên con đường trở thành hiện thực.
Chúng ta quên mục đích
Với quá nhiều những câu chuyện phiếm,
tiếng ồn và sự sao nhãng tồn tại dày đặc
trong hiện thực, chúng ta quên rằng mục đích chúng ta tồn tại trên thế
giới này. Chúng ta quên đi mục đích. Chúng ta bị mắc kẹt trong một mớ mu muội
khổng lồ của sự bằng lòng giả tạo với hiện thực.
Chúng ta đánh mất cách xác thực vạn
vật và những tia sáng bên trong dẫn lối đến hạnh phúc và khả năng tự nhận thức.
Chúng ta quên rằng chúng ta tồn tại là để nhận thức được như một thực thể tâm
linh được hiện thân trong một hình thái vật lí, được ôm trọn trong vũ trụ đồng
nhất.
Chúng ta quên rằng mọi điều trên đời
là tình yêu
Đây có lẽ chính là truyền thuyết
sâu kín nhất trong tất cả và chỉ có một vài những kẻ tìm kiếm nhiệt thành nhất
mới có thể hiểu được toàn bộ sự thật của tình yêu. Mặc dù vậy, sự thật có khi bị
giấu kín nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn chúng ta. Có những lúc chúng ta nhận
ra nó, nhưng thất bại khi cố gắng chạm đến.
Chúng ta quên mất mọi thứ trên đời
là những dòng năng lượng và nhận thức tối thượng. Và rằng tình yêu là chất liệu
thiết yếu để cấu tạo nên sự sống, chạy xuyên suốt năng lượng và nhận thức của
con người.
Chúng ta quên tha thứ
Bằng cách bị thuyết phục để tin tưởng
rằng chúng ta tách biệt và có khoảng cách với người khác và vạn vật, chúng ta
quên tha thứ. Ở lớp ý nghĩa sâu sắc nhất của sự tin tưởng, chính là việc nhắc
nhở bản thân rằng tất cả chúng ta là một và không có ai, vật gì là nạn nhân hay
con mồi.
Tất cả mọi thứ chỉ là một thể thống
nhất di chuyển cùng nhau trong một mạng lưới luôn vận hành gọi là cuộc sống.
Chúng ta quên tự do
Nhắc nhở bản thân bạn mỗi ngày rằng:
Bạn được tạo nên để tự do.
Chúng ta được sinh ra và nuôi dưỡng
trong một ‘hiện thực’, nơi mà tự do là một khái niệm. Chúng ta bị ràng buộc vào
sợi dây xiềng xích của nỗi sợ, quan niệm sai lầm, hệ tư tưởng lệch lạc, những
phần thưởng vật chất và khoản tiền chuộc cho luật lệ và qui định được đặt ra để
thỏa mãn niềm vui thú cho một vài cá nhận.
Chúng ta được tạo ra để quên rằng
chúng ta là những cá nhận tự do trước sự vô thường. Chúng ta tự do là bản thân
mình mà không cảm thấy nỗi sợ và tội lỗi.
Chúng ta quên sức mạnh thật sự của
mỗi người
Sống trong những nỗi sợ hãi, chúng
ta quên mất sức mạnh của chính mình. Chúng ta quên đi sức mạnh to lón từ những
dự định sẵn lòng thay đổi hiện thực. Chúng ta bị đẩy vào dòng chảy mộng du và
đi theo những dấu hiệu có sẵn như người máy.
Chúng ta quên những bài học từ lịch
sử
Điều mà lịch sử đã dạy chúng ta
chính là sự lãng quên những bài học. Trải qua thời gian, chúng ta liên tục mắc
lại những lỗi lầm cũ, mắc kẹt trong những tình cảnh giống nhau của lòng tham và
tự hủy hoại bản thân.
Mỗi cá nhân chúng ta không đáng bị
đổ lỗi do lỗi lầm của toàn nhân loại trong quá khứ. Nhưng là mỗi cá nhân, chúng
ta chịu trách nhiệm phải nhắc nhở bản thân về những lỗi lầm trong quá khứ mà
nhân loại đã phạm phải.
Chúng ta quên sống đơn giản
Cuộc sống con người càng ngày càng
trở nên phức tạp và rối rắm. Chúng ta bị quyến rũ bởi sự lóng lánh của việc sở
hữu nhiều hơn nhưng lại ít sức mạnh hơn. Chúng ta quên sống đơn giản và ý nghĩa
của sự đơn giản.
Cuộc đời thật sự đơn giản. Đơn giản
nghĩa là từ bỏ những thứ không cần thiết và những tư tưởng làm xao nhãng mục
đích sống và sự thật.
Chúng ta quên tin tưởng, có niềm
tin và tự băn khoăn
Chúng ta đã đánh mất trí tò mò của
bản thân với. Chúng ta quên khao khát phép màu cuộc đời. Chúng ta không còn
choáng ngợp khi đứng trước sự uy nghi của cuộc đời. Chủ nghĩa hoài nghi và cái
nhìn nghi ngờ về thế giới khiến chúng ta mất đi lòng tin vào bản thân và phép
màu của vũ trụ.
Chúng ta quên mất cách tin tưởng –
bi kịch lớn nhất của thời đại. Nó khiến tinh thần ta suy yếu và tâm hồn ta bị tàn
phá.
Nhận xét
Đăng nhận xét